Đó là ngày lễ Mẹ. Đức Mẹ xuất hiện với mẹ tôi lần nữa, cho thấy lòng của Ngài lúc này trong ngực cô ấy toàn bộ trắng sáng như một viên tinh thể rất sáng chói, nói với cô:
Lòng Tôi giống thế... Bây giờ giống thế, nó giống thế...
Và Ngài cho thấy cô ấy điều mà cô tưởng là một miếng thịt hôm trước. Điều mẹ tôi nghĩ là một miếng thịt đã biến thành một đứa trẻ chết, toàn bộ máu me. Và Đức Trinh Nữ thêm:
Đó là sự phá thai! Và sự phá thai là tội nặng! Ai có sự phá thai phải đi xin lỗi với linh mục, khóc và cuộn trên sàn trong sự hối cải, và không bao giờ ngừng cầu nguyện nữa. Chỉ khi đó họ mới cứu được mình!
Mẹ tôi nhớ lại rằng cô đã bị sẩy thai hai lần trước đây. Đức Mẹ bèn nói với cô:
(*) Dù sao cũng hối cải ngay bây giờ!
Đức Mẹ hỏi cô,
Nếu là lúc này thì bạn sẽ làm gì?
Mẹ tôi trả lời Ngài,
Tôi sẵn lòng làm bất cứ điều gì để không bị sẩy thai và không mất con cái của mình! ( Sau đó mẹ tôi đi tìm linh mục xin lỗi và cầu xin tha thứ.)
Đức Mẹ bèn cho cô thấy một cảnh tượng:
Nhìn! Họ là những người Hội Tam Điểm...
Mẹ tôi nhìn thấy nhiều nam giới mặc quần áo đen đang cháy trong ngọn lửa địa ngục.
...vì Hội Tam Điểm là một giáo phái của quỷ và nếu bạn chết khi còn là người Hội Tam Điểm thì sẽ thẳng vào địa ngục!
Vào chiều cùng ngày, Đức Mẹ lại cho mẹ tôi thấy anh em trai Quirino của tôi đang ngồi trên đùi Ngài. Hai người đứng rất gần với mẹ tôi. Sau đó Đức Trinh Nữ nói với cô:
Tôi đã cho bạn xem con trai ba lần rồi mà bạn vẫn chưa ném một cái hôn đến anh ta. Hãy ném một cái hôn đến anh ta!
Mẹ tôi làm theo yêu cầu của Đức Trinh Nữ - bà ném một cái hôn tới em trai tôi, cũng như tới Đức Trinh Nữ và Chúa Giê-su, cảm ơn vì mọi thứ bà đã thấy.
Những lần hiện ra của Đức Trinh Nữ với em trai tôi đối với mẹ tôi là một phương pháp giáo dục mẫu mực mà Đức Trinh Nữ đang thực hiện với bà. Đức Trinh Nữ dần dần chữa lành cho mẹ tôi khỏi đau khổ sâu sắc vì sự mất mát bất ngờ của em trai tôi. Mẹ tôi chịu đựng nhiều đau khổ từ cái chết của anh, tôi nghĩ, hơn tất cả chúng ta ở nhà. Tôi có thể nói rằng mẹ tôi có một linh hồn nhạy cảm, tinh khiết, không gian dối và mỏng manh. Vào ngày 1 tháng 9 năm 1989, ngày em trai tôi qua đời, bà không ở nhà lúc đó. Anh đang ở trung tâm Manaus với bố làm vài việc mua sắm cho gia đình chúng tôi. Khi bà về nhà, em trai đã chết, thi thể được đưa từ IML. Người ta báo tin cho bà đột ngột, mà không có bất kỳ chuẩn bị nào. Điều này là điều buồn nhất và gây ra đau khổ vô cùng và sự lo lắng lớn lao cho bà. Em trai tôi chết vì một tai nạn tại nhà khi chơi. Các anh em và tôi đều còn rất trẻ và chúng tôi không biết làm gì để giúp anh. Là những người hàng xóm đã cứu chúng tôi, giải cứu chúng tôi và đưa anh đến bệnh viện ngay lập tức. Điều đau khổ nhất đối với mẹ là, khi bà đã ở nhà, nhận và thấy thi thể em trai được mang vào quách qua cửa sổ nhà. Trái tim của tôi và các anh em không thể an ủi bà tại thời điểm buồn bã đó. Mẹ tôi dành nhiều giờ để khóc trên thi thể em trai. Tôi chỉ có thể về phòng mình và khóc, nhưng tôi khóc khi nhìn vào hình ảnh Đức Trinh Nữ, mặc áo trắng, nằm trên bìa cuốn sách về những lần hiện ra của bà tại Fatima với ba đứa trẻ chăn cừu. Thật vậy, từ đó tôi bắt đầu cầu chuỗi mân côi lại, đưa mình gần gũi hơn với Chúa và Đức Trinh Nữ, khi tôi chỉ mới 16 tuổi.
(*) Đức Trinh Nữ nói điều này với mẹ tôi vì lý do sai lầm mà bà mất hai đứa con trước đây, bởi vì bà không chăm sóc thai kỳ của mình tốt, tránh xa những tình huống khiến bà tức giận và có nguy cơ mắc bệnh, hại cho các đứa trẻ. Khi nghe lời Đức Trinh Nữ, mẹ tôi khóc nhiều và xin lỗi bà, cũng như cầu xin Chúa Con trai bà tha thứ cho bà.